Những nghịch lý trong thời đại của chúng ta

Bài viết được dịch từ lá thư của Tiến sĩ Bob Moorehead - The Paradox of Our Time. Phần lớn lời dịch được tham khảo từ quyển sách "Một chia sẻ về sống đẹp" của tác giả Nguyễn Duy Nhiên.

Điều nghịch lý trong thời đại ngày nay là chúng ta có những toà nhà cao hơn, nhưng sự kiên nhẫn lại thấp hơn; ta có những xa lộ rộng lớn hơn, nhưng cái nhìn lại nhỏ hẹp hơn. Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng có được ít hơn; chúng ta mua sắm nhiều hơn, nhưng thưởng thức lại kém hơn. Chúng ta có những ngôi nhà to hơn, nhưng gia đình nhỏ bé hơn; ta có nhiều tiện ích hơn, nhưng thời giờ ít ỏi hơn. Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn, nhưng lại kém hiểu biết hơn; ta dư thừa kiến thức nhưng lại thiếu sự suy xét; ta có thêm nhiều chuyên gia nhưng cũng có thêm rất nhiều vấn đề; ta có nhiều thuốc men hơn, nhưng cũng có nhiều bệnh tật.

Chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu tiền không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười, lái xe quá nhanh, nóng giận quá mức, thức rất khuya, dậy mệt mỏi, đọc sách rất ít, xem TV rất nhiều và hiếm khi tĩnh tâm.

Của cải của chúng ta tăng lên bội phần, nhưng giá trị của chúng ta lại giảm sút. Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít và thù ghét quá thường.

Chúng ta học cách kiếm sống, nhưng không mấy ai học cách sống. Chúng ta tồn tại lâu hơn, chứ không phải sống lâu hơn. Chúng ta đã lên đến mặt trăng và trở về trái đất, nhưng chúng ta không thể đi qua bên kia đường để chào người hàng xóm mới. Chúng ta chinh phục thế giới bên ngoài, nhưng không biết gì về thế giới bên trong. Chúng ta đã làm được rất nhiều việc lớn lao, nhưng rất ít việc tốt lành.

Chúng ta cố gắng lọc không khí cho sạch hơn, nhưng lại làm ô nhiễm tâm hồn mình. Chúng ta chia cắt được các hạt nguyên tử, nhưng chưa phá được thành kiến của bản thân. Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng học được ít hơn. Chúng ta lập nhiều kế hoạch hơn, nhưng hoàn tất ít hơn. Chúng ta biết cách làm việc nhanh chóng, nhưng không biết cách đợi chờ. Chúng ta có nhiều máy tính mạnh mẽ hơn, chúng ta kết nối với nhau dễ dàng hơn, nhưng lại ít bè bạn hơn.

Ngày nay là thời đại của mì ăn liền, tiêu hoá chậm, con người to lớn, nhưng bản lãnh rất nhỏ; lợi ích thì rất nhiều mà tình người thì rất cạn. Thời đại của hoà bình thế giới mà chiến tranh trong gia đình; đây là thời đại của hai đầu lương, nhưng trăm ngàn cặp li dị; nhà cửa khang trang, nhưng hạnh phúc đổ vỡ. Đây là thời đại của những chuyến đi ngắn, đồ xài chỉ một lần, đạo đức buông thả, của tình một đêm, của những kẻ to xác và những viên thuốc có thể giải quyết mọi nhu cầu từ hưng phấn, yên bình, đến cái chết. Đây là thời đại mà hàng trưng bày thì nhiều, nhưng nhà kho lại trống không. Đây là thời đại mà công nghệ có thể mang lá thư này đến thẳng tới bạn, và bạn có thể chọn giữa vứt nó đi hay tiếp tục truyền tải nó.

Nhưng xin bạn hãy bỏ thì giờ ra với người thương, vì họ sẽ không ở bên cạnh bạn mãi mãi.

Xin bạn hãy nói lời tử tế với những ai đang ngước nhìn bạn với nhiều ngưỡng phục, vì cô/cậu bé đó rồi cũng lớn lên và rời xa ta.

Hãy nhớ ôm chặt người gần bên vì đó là một món quà vô giá mà ta có thể tặng cho người khác, khi nó xuất phát từ đáy tim mình mà không tốn một xu nào.

Hãy nói lời thương yêu một cách hết sức chân thành.

Hãy nhớ nắm tay nhau và trân quý phút giây này, vì biết rằng tất cả sẽ không ở lại đây vĩnh viễn.

Hãy có thì giờ để thương nhau, để lắng nghe nhau và nhất là hãy chia sẻ với nhau những tình cảm đẹp nhất trong tâm mình.

Và nhất là, bạn hãy luôn nhớ rằng, cuộc sống không phải đo lường bởi con số hơi thở của mình, mà bằng những giây phút kì diệu trong cuộc đời đã mang hơi thở ấy bay cao.


Tiến sĩ Bob Moorehead (https://www.addrc.org/the-paradox-of-our-time/)